LẠC TRÌ – DƯ TRÌNH CÓ HAY KHÔNG?

Tác giả: Dư Trình

Độ dài: 85 chương + 4 phiên ngoại

Thể loại: truyện Đam mỹ, hiện đại, từ vườn trường đến xã hội, ngọt ngược đầy đủ, HE

Đơn vị xuất bản: Daisybooks

truyện lạc trì

Vừa đọc xong, phải chạy đi viết review ngay và luôn kẻo nguội hết nhiệt. Một câu chuyện đủ các cung bậc cảm xúc chua ngọt cay đắng, càng đọc càng bánh cuốn =))) Bộ này gồm hai tập sách khổ to khá dày, mình đọc quyển 1 trong 1 tháng và quyển 2 trong 2 ngày.

Cốt truyện kể về cậu ấm Diệp Khâm, vì vài hiểu lầm mà tưởng nhầm Trình Phi Trì – anh chàng hotboy lớp bên cạnh là con riêng của bố mình, là nguồn cơn khiến bố lạnh nhạt với mẹ, khiến gia đình cậu mất đi hạnh phúc. Diệp Khâm lên kế hoạch giả vờ tán đổ Trình Phi Trì rồi sau đó đá anh coi như trả thù, nhưng rồi lại trót lỡ thật lòng, để rồi khi sự thật được phơi bày, cậu đã thật sự đánh mất anh giống như cái tên mà câu chuyện được đặt: Lac Tri – Đánh mất Trì.

Phần lớn cảm xúc còn đọng lại khi mình đọc tập 1 đó là rất thương Trình Phi Trì. Yêu thật lòng nhưng hóa ra đó chỉ nằm trong kế hoạch tâm cơ ngay từ đầu của người ta với mục đích đá mình, hiếu thảo hết mình chăm sóc cho mẹ để rồi nhận ra bà không hề yêu thương anh mà chỉ coi anh như một công cụ trả thù. Thậm chí một học sinh giỏi vốn học trường top, chỉ vì từ chối một cô gái mà bị ả ta điên khùng tung tin là đồng tính, dẫn tới kết cục bị chuyển tới Trung học Số 6. Cả thế giới như chống lại anh Trì :)))))) Mình đã từng không thích Diệp Khâm, chơi đùa tình cảm của người khác không hề hay ho chút nào. Không chỉ vậy cả cái nhóm cậu chơi cùng cũng thế, năm lần bảy lượt gây chuyện chèn ép bắt nạt người ta chỉ vì những lý do ấu trĩ :))) Các đại thiếu gia ơi, làm ơn trưởng thành lên, tưởng có tiền mà ngol à, tưởng kiêu ngạo như thế thì người khác sẽ cung phụng sao? Nhưng Trình Phi Trì từ khi chấp nhận mối tình này lại sẵn sàng cung phụng, chiều chuộng Diệp Khâm như thế đấy. Phải bao dung độ lượng cỡ nào thì mới có thể yêu thương hết thảy tất cả những hành vi nông nổi của một cậu ấm nhà giàu như vậy? Mình thì không phải đảng sủng công nhưng mình nghĩ với nội dung tập 1 thì bất cứ là một bạn đọc nào cũng sẽ giống mình, thương công vô cùng, xót xa cho những gì anh phải chịu. Người dễ tính hơn thì có thể thấy bình thường với thụ, còn mình thì không :)))

Nói kỹ hơn một chút về plot ở tập 1, điểm gây bất ngờ lớn nhất mà tác giả viết theo mình thấy là hơi “lừa”, đó là thực ra công không phải là con riêng của bố thụ, điều mà thụ luôn hiểu lầm bấy lâu, và cả mình cũng thế. Chắc mình sẽ phải đọc lại một lần nữa vì vụ này mất =)))) Kiểu như tác giả viết bố thụ liên tục đến thăm mẹ công, tưởng như là người bao nuôi đến thăm người tình ấy nhưng rồi vỡ lẽ ra có phải đâu =)))) Vì có hai người cùng đến thăm mẹ công, một là bố thụ với vai trò là bạn cũ, và hai là bố ruột của công. Viết kiểu nước đôi nên làm người đọc hiểu lầm zl =))) Nhưng mà đúng là bố thụ có bao nuôi tình nhân ở bên ngoài thiệt, mấy ông bố trong truyện này đều hãm như nhau cả.

Truyện khai thác yếu tố gia đình rất kỹ, lồng ghép hoàn cảnh gia đình của cả hai nhân vật với nhau, tạo ra sự liên kết đủ và hợp lý. Gia đình là nhân tố của xã hội, gia đình có ảnh hưởng rất lớn tới tính cách của một người, điều này được chứng minh rõ trong truyện. Phải như thế nào thì mới có một Trình Phi Trì hầu hạ mẹ mình như một cái máy, từ học hành làm việc đến chăm nom mà không một lời oán thán, chỉ có sự nín nhịn vô điều kiện? Phải như thế nào thì Diệp Khâm mới ghét việc bố ngoại tình, mới bài xích “kẻ bị hiểu lầm là con riêng của bố” như thế? À đấy cũng nói thêm nhé, bạn có biết bà mẹ Trần Đình nổi tiếng một thời vì độ hãm trong phim Lấy danh nghĩa người nhà từng làm mưa làm gió ko =))) Trình Hân mẹ công cũng không kém cạnh đâu. Mình ghét bà này cực, làm khổ công đủ kiểu, vì sự lụy tình của bản thân mà biến con cái trở thành công cụ trả thù cho mình, bị lòng tham làm cho mờ mắt. Một người mẹ ích kỷ luôn lấy cái chết ra để ép con mình nghe lời là một người mẹ thất bại.

Sang đến tập 2 thì phải nói là đỉnh của chóp =))) Thề mình cày một mạch hai ngày hết quyển, nãy vừa đọc xong ngoại truyện thì lại thấy nuối tiếc vì hết truyện mất rồi. Diệp Khâm phải trả giá cho sự sĩ diện và kiêu ngạo của mình, Chu Phong cũng vậy, hai người họ trưởng thành hơn là điều khiến mình vui khi đọc truyện. Khoảng 1/2 tập 2 kể về hành trình truy bồ của hai chiến sĩ này =))) Một điểm mình phải ghi nhận ở đoạn sau đó là cách tác giả khắc họa miêu tả tâm lý của Diệp Khâm vào thời điểm cậu không còn là một cậu ấm nhà giàu nữa thực sự đỉnh lắm, đọc mướt mườn mượt. Từ một thiếu gia không cần lo nghĩ về vấn đề tiền nong sinh hoạt hàng ngày, giờ đây cõng trên vai khoản nợ, mẹ mất bố ngồi tù, bươn chải lăn lộn trong giới giải trí dơ bẩn, một lòng ăn năn hối hận về những gì trong quá khứ, học cách chấp nhận và khôn khéo hơn, cũng gắng lạc quan trong những tình cảnh thảm thương nhất. Bắt đầu từ chương 50, 51 trở đi là thời gian năm năm sau, đúng là đọc truyện của những người trưởng thành nó hay hơn hẳn, không còn những hành vi ấu trĩ ngang ngược thưở niên thiếu nữa. Mình cực thích cách Diệp Khâm dè dặt thu mình, ngoan ngoãn hiểu chuyện đến đau lòng trước mặt Trình Phi Trì. Bạn hiểu cái cảm giác lúc nào cũng áy náy vì lỗi lầm năm xưa của bản thân, sợ người mình yêu ghét mình rồi đẩy mình ra xa không? Diệp Khâm càng như thế mình đọc càng thấy thích hơn =)))) Nếu như ngày xưa cậu ấy là một kẻ nói một đằng làm một nẻo, khẩu xà tâm Phật thì giờ đây đã biết cách bộc bạch thẳng thắn nhất với anh, vì sợ anh hiểu lầm mình. Dù có sợ hãi, nước mắt cố nén không nổi nữa, tay chân run lẩy bẩy thì vẫn cứ gắng sức giải thích, tất cả chỉ vì sợ Trình Phi Trì khinh thường, hiểu lầm rồi ghét mình thêm. Lúc nào cũng giấu diếm những mặt đáng thương nhất của bản thân vì sợ nó gây phiền cho anh, lúc nào cũng mỉm cười nói không sao, lặng lẽ lấy lòng anh hết mức. Nhưng mà chỉ với anh Trình thui, trước mặt bồ thì vẫn là mèo con ngoan ngoãn thu móng vuốt nhưng ra ngoài đừng hòng ai bắt nạt cậu quá đáng, lại xù lông lên cho coi =)))

Chi tiết lọ sao mà Diệp Khâm gấp cho Trình Phi Trì cũng là một điểm sáng. Nếu năm năm trước lọ sao ấy là thứ mở khóa cánh cửa trái tim của Trình Phi Trì, khiến anh chấp nhận lời tỏ tình của cậu, cũng là thứ phá nát niềm tin mà anh tâm huyết cho mối tình này thì năm năm sau, Diệp Khâm lại trao gửi nỗi nhớ da diết của mình vào từng tờ giấy gấp sao, mỗi ngày gấp ba ngôi sao, để rồi khi mối tình được hàn gắn, cậu tặng cho anh lọ sao này, có lẽ như một cách để bù đắp, cũng có lẽ là một cách trải lòng mình sau những sai lầm trước đây.

Nhận xét vài câu về cách xây dựng nhân vật của Dư Trình thì có lẽ là công thụ sở hữu những yếu tố thường có trong các bộ đam mỹ, đó là có ngoại hình đẹp =)))) Môtip thiếu gia thụ x nhà nghèo công không hiếm, nhưng viết quá trình trưởng thành và thay đổi của thụ như bộ này thì mình thấy cực kỳ xuất sắc. Ngoài ra tưởng bộ này chỉ viết theo ngôi chủ thụ nhưng không, công cũng được miêu tả tâm lý rất kỹ. Mình còn thích cả cách công gọi thụ là mặt trời con, mèo con nữa, moe dã man ^^

Lạc Trì có cặp phụ cũng khá hay, không viết chi tiết nhưng đủ khắc họa một mối tình từ hồi chớm nở đến khi về cùng nhà =)))) Với cả bản sách có cắt H nên mình có mò lên wikidich đọc H rồi, bao ngol nhé các bạn =))))))

Chốt lại bài review dài ngoằng của mình thì xin phép đề cử bộ này với mọi người, hảo truyện – đáng đọc =))) Ngoài ra bản dịch rất mượt, đọc thích lắm, có vài ba lỗi chính tả nhỏ thui ko đáng kể.